Hồi xưa từng có lần vì mình có nhiều chuyện mà từng hét lên to tiếng trước mặt Sóc, và cô gái nhỏ đã sợ hãi rồi khóc một hồi lâu. Và sau một khoảng khắc dừng câu nói lại, mình phát hiện ra điều mình vừa làm tồi tệ đến mức nào. Lúc đó Sóc khóc dữ dội và không thể nào dỗ được. Nhưng khi đó Sóc còn rất bé, em bé chưa hiểu được hết những tín hiệu ngôn từ do mẹ đưa ra, mà sẽ dựa vào cảm giác và tín hiệu phi ngôn ngữ thôi.
Nên sau đó, mình luôn ôm con vào lòng, áp vào ngực mẹ và bồng con trên tay rồi nhẹ nhàng hát ru cùng 1 bài (đợt đó mình hát Safe and Sound – một bài nhạc khá nhẹ và tình cảm). Khi bài hát đó cùng âm giọng của mẹ lặp đi lặp lại, em bé sẽ biết đó là tín hiệu an toàn do mẹ đưa ra. Và dần dần thường thì chỉ một xíu thôi là Sóc sẽ hết khóc.
Việc ôm con lên và sau đó dỗ con bằng cách chuyển sang một cảnh khác, dụ bằng đồ chơi để dời sự chú ý của con là việc không bao giờ mình làm. Vì đó chỉ đơn thuần làm gia tăng thêm kích thích của con, và đưa ra sự chú ý tạm thời, mà con không cảm thấy thực sự an toàn và yên tâm ngay lúc đó. (Việc tạo cho con một môi trường khiến con yên tâm là việc theo suốt cuộc đời – chỉ có bằng cách này, mẹ mới luôn đồng hành cùng con được).
Càng lớn, Sóc càng biểu lộ sự bực bội bằng những cách khác nhau. Ví dụ như khi mẹ đang cắm mặt vào điện thoại làm việc, Sóc sẽ khó chịu mà ngồi một chỗ xị mặt ra. Khi mẹ lại gần dỗ dành, Sóc sẽ mếu máo làu nhàu. Đôi khi sẽ khóc ầm ĩ ăn vạ, và có khi còn hất tay mẹ không muốn gần.
Và có một vài câu nói mà mình thấy có thể giúp em bé bình tĩnh hơn, mình vẫn thường sử dụng như một tín hiệu để ám chỉ rằng: mẹ luôn ở đây và mẹ sẵn lòng giúp con giải quyết mọi chuyện.
- Mẹ yêu con.
Câu này mình không chỉ nói mỗi khi con tức giận, mà còn nói mỗi sáng khi ngủ dậy và mỗi tối trước khi đi ngủ kèm theo một nụ hôn đầy yêu thương vào trán vào má. Mình hi vọng Sóc sẽ hiểu được rằng: Cho dù thế nào nữa mẹ vẫn yêu con, và con sẽ được “nhắc” về tình yêu của mẹ mỗi ngày. - Mẹ biết con đang tức giận, mẹ hiểu mà.
Công nhận cảm xúc của con là việc luôn luôn nên làm. Trước mọi chuyện, hãy luôn để con thấy mẹ có thể cảm thông với con. - Khóc một chút cũng không sao đâu con ạ.
- Mẹ thấy con đang khó chịu và tức giận. Mẹ đang sẵn sàng nghe con kể chuyện đó.
- Con cùng mẹ làm lại chuyện này nhé. (Khi bé tức giận vì việc gì đó không thành công, Sóc nhỏ thường xuyên luôn, đúng kiểu bị háo hức nhiều nên khi thất bại sẽ khua tay chân loạn xạ và cáu.)
- Mẹ đang đợi con bình tĩnh lại và nói chuyện với mẹ đó.
- Mẹ đang nghĩ là không biết con có muốn uống chút nước không?
- Chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách giải quyết nếu con bình tĩnh lại nhé.
- Mẹ sẽ đợi con ở ngay đây đến khi con thấy ổn hơn.
- Con muốn mẹ ôm một xíu không?
- Việc này không sao cả. (Đồ rơi rồi cũng không sao cả. Sàn nhà bẩn cũng không sao cả, con cùng mẹ lau dọn nhé…)
- Con đã từng cố gắng nín khóc mà. Con gái mẹ biết điều này mà.
- Nếu là mẹ, mẹ cũng sẽ thấy bực. Mẹ hiểu mà.
Và trên tất cả, hãy ngồi xuống tầm mắt của bé, nhẹ nhàng cầm tay, nhìn vào mắt bé thật chân thành và nói với ngữ điệu thật êm dịu. Em bé sẽ thấy tin tưởng và bình tĩnh ngay thôi.
By,
Mẹ và Sóc
➫ KẾT NỐI VỚI MÌNH TẠI:
►Email: anh.nguyenvan1512@gmail.com
►Đăng ký kênh: Mẹ và Sóc (https://www.youtube.com/@mevasoc)
►Facebook: Vân Anh (mẹ Sóc Nhỏ) (https://www.facebook.com/anh.nguyenvan1512)
►Fanpage: Mẹ và Sóc (https://www.facebook.com/mevasoc.blog)
►Instagram: mami.va.soc (https://www.instagram.com/mami.va.soc/)
►Tiktok: Mẹ và Sóc (mevasoc.1512)
►Youtube Shorts: Vui cùng Sóc (https://www.youtube.com/@vuicungsoc)